Thứ Hai, 12 tháng 9, 2016

Lấy con gái nhà làm cho nghề gom đồng nát, ngày cưới cả nhà trai bất ngờ với của hồi môn của nhà gái

Năm nay tôi 26 tuổi, tôi quen chồng tôi tham gia 2 năm trước.

Tôi xuất thân trong khoảng một mái nhà nông dân có năng lực tài chính thấp, còn chồng tôi lại là người đô thị, anh cao lớn, đẹp trai, là hình mẫu lí tưởng của đầy đủ cô gái.

Bố chồng tôi làm cho việc trong một tập đoàn hành chính, còn mẹ chồng là giáo viên của một trường cấp 3 tiếng tăm trong đô thị.

Nhìn chung mái ấm anh thuộc diện phong phú, vấn đề kiện tốt. Chúng tôi quen nhau trong một bữa tiệc của một người bạn, theo như người ta nói thì chúng tôi đã trúng “tiếng sét tình ái” ngay trong khoảng cái nhìn đầu tiên.

Khi yêu anh, tôi luôn cảm thấy mặc cảm. Vì anh đẹp trai phong độ, khi đi dạo phường cùng nhau, anh luôn thú vị ánh nhìn của các cô gái khiến tôi không ít lần nổi ghen. Tôi tuy là người nhà quê, nhưng cũng có sắc đẹp, lại được học hành tử tế, có công việc tử tế. Chỉ cần để ý phương pháp ăn mặc, điểm trang một tẹo, nhìn tham gia tôi chẳng kém cạnh cô nàng thành thị nào hết, thậm chí còn hơn hẳn họ.

Tôi còn tự ti bởi một cội nguồn khác: đó là mái nhà tôi từ xưa đến nay đều mưu sinh bằng nghề lượm lặt đồ đồng nát sắt vụn. Tôi luôn phấp phỏng nếu thân phụ mẹ anh nhân thức được sẽ coi thường tôi và gia đình tôi.

dong nat

Lần trước tiên đến chơi nhà anh, xúc tiếp với phụ thân anh, tôi dễ dàng trông thấy ông là một người khá tiến bộ và linh hoạt. Khi nhân thức xuất thân của tôi, ông không phải có thái độ kì thị. Ông còn nói rõ ý kiến: chỉ cần đàn ông thích thì ông luôn ủng hộ. Mẹ anh thì ngược lại, bà ưa sĩ diện, nên chẳng những không thích tôi mà còn trực tiếp phản đối chúng tôi đến với nhau. Nhưng vì chúng tôi nỗ lực, nên sau cùng, bà cũng đành miễn cưỡng bằng lòng chuyện của tôi và anh.

Còn nhớ lần đầu tiên đưa anh về ra mắt ba má, lại đúng ngày xe chuyên chở đến đóng hàng gấp. Một phần do chúng tôi quyết định đột ngột, không báo trước cho bác mẹ; một phần bố mẹ đã hứa hẹn mấy xe chuyên chở lớn, chẳng thể đổi lịch, nên hôm đó ba má tôi xoay như chong chóng. Cả ngày chúng tôi chỉ ngồi nhìn xe lớn xe nhỏ bé tới đóng hàng rồi chở đi. Có lẽ đó là lần đầu tiên bạn trai tôi được chứng kiến cảnh đó nên tôi có cảm giác anh có gì đó không như mọi khi.

Lại nhìn thấy ba mẹ tôi và những người làm công đều mặc những bộ áo quần dính đầy bụi bẩn, bộ dạng nhếch nhác, lôi thôi; trong nhà ngoài nhà đâu đâu cũng là đồ phế thải nên lúc ăn cơm, hầu như anh không động đũa tham gia đồ ăn, chỉ sơ lược một số miếng rau cho có lệ.

Hôm đó, khi tôi và anh lái xe về thành phố, cả đoạn đường không khách hàng nào nói với người nào câu nào. Đây là lần trước tiên chúng tôi đi bên nhau mà lại im thin thít tới đáng sợ tương tự, dường như không khí trong xe đều đóng băng lại vậy.

Chẳng thể chịu được bầu không khí đó, tôi đã chủ động lên tiếng. Tôi nói với anh, giả dụ cảm thấy không phù hợp thì hãy chia tay. Tôi xuất hiện đã có cuộc sống như vậy, trong khoảng khi tôi nắm bắt chuyện thì đã thấy cha mẹ mưu sinh bằng nghề này, tôi cũng như anh, đâu được quyền chọn sinh ra cho mình. Nhưng tôi chưa bao giờ thấy ân hận hay trinh nữ vì được sinh ra trong mái ấm như thế. Đó là nghề đã nuôi sống cả nhà tôi, nuôi tôi lớn lên và ăn học thành người.

Anh không nói gì, cả khi tôi kể rất nhiều chuyện về tôi và gia đình, anh cũng đều chăm chú lắng nghe. Tôi để anh nghĩ suy một đêm, hôm sau cho tôi biết câu trả lời.

Ban đêm đó thật dài, tôi è trọc cả đêm không sao ngủ được. Tôi nhớ tới ánh mắt anh khi nhận ra mái nhà tôi, cả ánh mắt khi nhìn thân phụ mẹ tôi, nó như một mũi kim đâm tham gia trái tim làm cho tôi đau đớn.

Hôm sau anh gọi cho tôi. Anh nói xin lỗi tôi, chúng tôi đã trải qua bao sóng gió để bên nhau 2 năm trời và anh yêu tôi nên sẽ không để ý tới mái ấm tôi thế nào. Anh còn nói sau này sẽ cùng tôi chăm sóc hiếu thuận với cha mẹ, không để cho thân phụ mẹ tôi phải chịu nặng nhọc mệt nhọc nữa. Nghe những lời của anh, tôi đột nhiên cảm thấy bản thân mình là người may mắn nhất vì đã chạm chán được người nam nhi tốt nhất trên quả đât này.

Mấy bốn tuần tiếp theo chúng tôi bận bịu chuẩn bị cho hôn lễ. Ngày đơn vị đám cưới khi phụ thân mẹ hai bên lên phát biểu, tôi đã chiếm được một yếu tố bất ngờ. Phụ thân mẹ anh vốn là anh hùng không ốm trong đô thị, nên bài diến thuyết đâu ra đó, rất cảm động. Còn thân phụ mẹ tôi chẳng được học hành gì nhiều, nên chỉ nói một số câu dễ chơi: ba mẹ chẳng có gì cho con, rồi mẹ tôi lấy ra một hợp đồng tậu nhà và một chùm chìa khóa. Khi đó quần chúng đều quá bất ngờ, nhất là tôi, vì phụ thân mẹ không phải cho tôi nhân thức trước. Mẹ tôi nghẹn ngào nói: cha mẹ sinh tôi ra, nuôi tôi lớn, không muốn tôi phải chịu tấm tức, lại càng không mong cuộc sống của tôi sau này phải chịu nhiều áp lực, cho nên, những gì người khác có thì cha mẹ cũng có thể cho tôi.

Tôi đứng trên sàn diễn mà nước mắt chảy dài.

Sau khi hôn lễ chấm dứt, tôi vội hỏi ba mẹ lấy tiền đâu mua nhà cho tôi. Ba mẹ nói với tôi: cái nghề này tuy vất vả, mệt nhọc và nhơ bẩn, lại luôn bị người khác cho là kém cỏi, khinh thường, nhưng đó là một nghề kiếm tiền không tồi. Bởi vậy trong nhà vốn đã có không ít tiền, hồ hết số tiền nhận phụ thân mẹ đều đem gửi hết nhà băng.

Sau chuyện đó, mẹ chồng cũng có cái nhìn cảm tình hơn với tôi và mái nhà tôi. Chồng tôi vẫn sớm muộn như một. Còn tôi không lúc nào quên nhắc nhở bản thân và chồng sau này phải hiếu thuận với cha mẹ.

Quỳnh Chi

Tham khảo:


Xem nhiều hơn: mẹo vặt

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét